Hạnh Phúc đích thực là gì ? Rốt cuộc chúng ta đang sống vì điều gì ?
1.Hạnh phúc là khi ta biết sống ở hiện tại
Đức Đạt-lai Lạt-ma 14, khi được hỏi điều gì khiến ngài
kinh ngạc nhất về nhân loại ? Ông đã trả lời: “Là ngay chính
ở con người”. “Con người hy sinh Sức Khỏe của mình để ra sức kiếm
Tiền. Rồi sau đó lại bỏ ra rất nhiều Tiền để có lại Sức Khỏe. “Và khi người đời quá đỗi lo lắng cho Tương Lai đến nỗi không có thời gian hưởng thụ Hiện Tại; kết quả là họ không sống trong Hiện Tại mà cũng chẳng sống trong Tương Lai. “Người ta sống như thể sẽ không bao giờ Chết và rồi chết
như thể chưa từng được Sống
Đức Phật dạy:
“Bí quyết sức khỏe của thân và tâm là không tiếc thương
quá khứ, không lo lắng về tương lai, mà là sống trong giờ
phút hiện tại một cách khôn ngoan và nhiệt thành.”
“Có hai lỗi lầm mà người đời thường hay mắc phải trên
con đường đi đến chân lý: Đó là không đi hết trọn con
đường, và hoặc không chịu khởi đầu!”.
Hãy Thôi Đợi Chờ!
Chúng ta thường tự bảo rằng cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn sau
khi chúng ta có gia đình, sinh con.
Rồi chúng ta bị vỡ mộng vì con cái chúng ta chưa đủ lớn
và chúng ta tự nhủ rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp khi chúng lớn
khôn.
Sau đó chúng ta lại thất vọng khi phải luôn lo lắng hằng
ngày với tuổi vị thành niên non lòng trẻ dạ của chúng. Chắc
chắn chúng ta sẽ hạnh phúc khi các con trưởng thành.
Chúng ta lại tự nhủ rằng cuộc sống chúng ta sẽ mỹ mãn khi
vợ chồng cùng nhau vun đắp, khi mua được một chiếc xe đẹp
hơn, khi được đi nghỉ hè, khi chúng ta về hưu.
“Sự thật” là không có thời gian nào là tốt hơn để hạnh phúc
bằng giây phút hiện tại!.
Cuộc sống của chúng ta vốn đầy thách thức ở trước mặt.
Cách tốt nhất là ta hãy chấp nhận với bản thân mình và hiện
tại là phút giây hạnh phúc nhất, dù cuộc sống có thế nào đi
nữa.
… Đã từ lâu ta cứ ngỡ rằng cuộc sống dường như chỉ luôn
mới bắt đầu ▬ cho một cuộc đời thực sự. Nhưng luôn luôn có
những việc xảy ra trước mặt, một số chuyện cần phải làm, vài
công việc cần phải hoàn tất, thời giờ cần phải phân ra, một
hóa đơn cần phải được trả…Rồi thì cuộc sống sẽ bắt đầu.
Cuối cùng chúng ta mới hiểu ra rằng chính những việc
luôn xảy ra đó là những phần của cuộc đời chúng ta!.
Từ cách nhìn này, tôi mới thấy được rằng không có con
đường nào dẫn đến hạnh phúc cả. Hạnh phúc chính là con
đường chúng ta đang đi!. Vì vậy, hãy trân quý những giờ phút
mình có được trong đời.
“Không nên chờ đợi nữa!”: chờ đến ngày trở lại trường,
chờ xuống bớt vài ký, lên thêm vài ký, chờ đến khi sinh con,
chờ khi con lớn lên, chờ đợi việc làm mới, chờ đợi ngày về
hưu, chờ khi được kết hôn, chờ buổi chiều thứ Sáu, chờ một
sáng Chủ Nhật, một chiếc xe mới, chờ trả hết nợ mua nhà,
chờ Xuân đến, Hạ về, Thu sang, Đông tàn, đợi đến đầu tháng,
đến lần thứ hai, đến thứ mười lăm, đợi nghe một bản nhạc
hay trong giờ radio, đợi đến men say, đợi khi quên đời, chờ
đến lúc chết, đợi ngày tái sinh…mới đến khi quyết định sống
hạnh phúc trong phút giây hiện tại.
Hạnh phúc là hành trình, chứ không phải là đích đến!.
Hạnh phúc là thứ ta bắt gặp ở ven đường!.
Không có một giờ phút nào đáng quý bằng HIỆN TẠI!.
Hãy sống và hưởng thụ từng giây phút!.
2. Hạnh phúc là khi ta làm người tốt
Đức Phật dạy:
Không làm những điều xấu
Hãy làm những điều tốt
Giữ cho tâm trong sạch
Đó là lời Phật dạy!
(Kinh Pháp Cú – Kệ 183)
“Làm người tốt”, theo đạo Phật, có nghĩa là trong đời sống hàng
ngày chúng ta cần thực hành và phát huy ba (3) mảng vấn đề
chính:
Lòng rộng lượng (Bố thí)
Tuân giữ đạo đức (Giới hạnh)
Tu dưỡng tâm (Thiền tập)
(1) Lòng Rộng Lượng (Bố Thí) nghĩa là gì?
Bố thí (Dana) nghĩa là “cho”, “tặng”, “giúp đỡ” người khác.
Điều này có thể được thực hiện theo rất nhiều cách khác nhau.
Không phải chỉ là những thứ vật chất, bạn có thể cho tặng những
lời nói tử tế, lời động viên, an ủi, cảm thông (ái ngữ). Đơn giản
ngay cả một nụ cười dễ thương dành cho người khác cũng làm cho
họ cảm thấy một ngày mới thật đẹp và tươi sáng. (Phụ Lục 7)
Bạn luôn cố giúp một tay cho một người cần giúp đỡ. Bạn có
thể tình nguyện cứu giúp người bị nạn, hoặc quyên góp để giúp
những người bạc phận, nghèo khổ trong cuộc đời này.
Bạn có thể chia sẻ, chỉ dạy lại những lẽ thật của cuộc đời (như
Giáo lý của Đức Phật) cho người khác nếu họ quan tâm và muốn
học hỏi. Những món quà về Giáo Pháp (lời nói, sách, kinh...) là
món quà lớn nhất, nhiều phước đức nhất trong những món quà
tặng!.
Dĩ nhiên, bạn nên làm những việc tốt đó mà không hề có sự tiếc
nuối, không hề có sự phân biệt, và không vì một động cơ ích kỷ
che giấu nào hết. Chúng ta mở lòng rộng lượng và giúp đỡ với một
lòng vị tha, thanh cao, lòng bi mẫn, thương người.
Hãy tự hỏi, bạn có bao giờ cuối xuống cho một người tàn tật
một cái bánh hay một vài đồng nhỏ lẻ nào chưa?. Bạn có bao giờ
chào một người ăn mày một lần nào trong đời hay chưa?
(2) Sự Tuân Giữ Đạo Đức (Giới Hạnh) nghĩa là gì?
1 Bố thí (dana) có nghĩa là cho, cho đi, tặng, hiến, góp, giúp, giúp đỡ, cứu
giúp…bằng vật chất hay tinh thần. Từ “bố thí” là từ Hán-Việt thường dễ bị hiểu lầm
bởi nhiều người là ‘cho thí’ một cách khinh khi hay thương hại. Nên để tiện cho đẹp
nghĩa trong tiếng Việt, chúng ta có thể dùng từ “sự rộng lòng” hay “lòng rộng
lượng” ở đây
2 Giới Hạnh (Sila) là những giới hạn hay điều kiêng cữ thuộc về
đạo đức. Tuân giữ đạo đức là sống theo những giới hạnh về đạo
đức trong đời sống hàng ngày. Đời sống xã hội, tùy thuộc vào dân
tộc, tôn giáo, tín ngưỡng và luật lệ mà đặt ra nhiều khuôn thước
sống cho mọi người ở đó. Tuy vậy, Đức Phật đã khuyên dạy, dù
bất cứ ở đâu hay bạn đang sống trong môi trường nào, bạn nên
tuân giữ theo “Năm Giới Hạnh”, còn gọi tắt là “Năm Giới”.
Năm Giới đối với chúng ta nghe thật là quen thuộc, vì những
điều này chúng ta đã học được ít nhiều từ trong gia đình, từ những
nguồn giáo dục khác. Đó là:
1. Không sát sanh, giết hại, hãm hại.
2. Không trộm cắp hay lấy của không được cho.
3. Không tà dâm, ngoại tình.
4. Không nói dối, nói láo, nói bậy, nói gây thù ghét..
5. Không uống rượu bia; không dùng chất độc hại, ma túy...
Những giới hạnh này thật ra không phải là một mệnh lệnh tôn
giáo hay giáo điều. (Xin được nhắc lại, Phật giáo không phải là
một tôn giáo bằng giáo điều). Đó là chỉ những quy tắc mà những
người Phật tử và mọi người nên giữ mình, nên kiêng cữ, nên tránh
bỏ để không phạm vào.
Chúng ta kiêng cữ theo giới hạnh không phải vì sợ-sệt sẽ bị
‘trừng phạt’ nếu vi phạm, mà chúng ta kiêng cữ vì chúng ta biết
rằng nếu phạm vào những hành động đó, ta sẽ làm khổ/hại cho
người khác và cho chính bản thân mình.
• Chẳng hạn về vấn đề sát sinh, mình luôn mong cầu được sống
và muốn không bị giết hại, thì chúng ta cũng hiểu rằng mọi người
và chúng sinh khác cũng mong cầu như vậy. Ai cũng muốn được
sống, được sinh tồn, hạnh phúc. Vậy thì sao người ta có thể giết
người khác, hoặc giết chết các động vật hữu tình?
• Tương tự vậy, chúng ta đâu muốn mình bị mất mát của cải, vật
chất..., chúng ta đâu muốn mình bị ngoại tình và gia đình tan nát...,
chúng ta đâu muốn bị nói dối, bị lừa dối, bị vu khống...vậy thì sao
ta có thể làm những việc đó cho người khác mà ta cứ cho là không
sai trái, mà sao lòng ta không thấy xấu hổ và bất an cho được?.
Một câu nói hay cho tình huống này: “Ở đời những gì mình không
muốn, thì đừng làm cho người khác!”.
• Đức Phật cũng mạnh mẽ khuyên mọi người tránh uống rượu
và dùng những chất độc hại. (Thời buổi sau này còn có thêm bia,
hàng trăm loại rượu ‘hấp dẫn’, và đủ loại chất độc hại như ma túy,
thuốc kích thích...). Bởi vì khi bạn uống rượu, bạn sẽ bị tác động
và chi phối bởi rượu. Khi ai dùng ma túy, thuốc kích thích cũng bị
như vậy. Khi tâm trí mất kiểm soát, người dùng có thể làm bất cứ
những chuyện sai trái gì mà lúc tỉnh táo không bao giờ dám làm.
Hậu quả thật khó lường. Ai cũng biết rằng, những việc xấu xa, đau
lòng và tương tàn ở trên đời từ trong nhà đến ngoài xã hội thường
là đều “hậu quả” của việc rượu chè, hút chích.
Bạn có biết rằng: việc vi phạm bốn giới hạnh đầu tiên (sát sanh,
nói dối, tà dâm, ăn cắp) thì thường là do vi phạm giới hạnh thứ
năm là nhậu nhẹt, hút chích mà gây ra. Do vậy, “Giới hạnh thứ
năm” thực sự giới hạnh rất đáng kiêng cữ và cảnh giác. Bao nhiêu
chuyện đau lòng và tệ nạn đã xảy ra là thường bắt nguồn từ những
hành động vi phạm giới thứ năm này.
Bạn đã nhìn cảnh những người cha say xỉn về đánh đập vợ con
nheo nhóc hay không? Bạn đã nhìn thấy cảnh những người con say
khướt và hung hãn khi nói chuyện với những bậc mẹ cha của mình
không? Bạn đã biết bao nhiêu người chết hay bị tai nạn xe cộ sau
khi say xỉn hay hút chích? Ngoài những tai nạn gây ra do rượu chè
và hút chích, hàng ngày người uống rượu người hút chích cũng tàn
phá sức khỏe và sự tươi tắn yêu đời của chính bản thân mình. Bạn
có biết bao nhiêu người đang nằm trị bệnh ở trong và ngoài nhà
thương, và bao nhiêu người đã chết vì những bệnh do rượu bia, xì
ke và những chất độc hại gây ra? (Phụ Lục 24)
Vậy chúng ta hãy cùng tránh-bỏ năm vấn đề tệ hại đó thôi. Nếu
bạn đã từng vi phạm một trong năm Giới Hạnh đạo đức này, dù
bạn là một người Phật tử hay ai cũng vậy, thì hãy ý thức một cách
rõ ràng mình đã vi phạm đạo đức và cố gắng sửa đổi, kiêng cữ.
Chúng ta đều hiểu rằng, việc sửa đổi và kiêng cữ một cách sạch
sẽ không phải dễ dàng làm được trong một sớm một chiều, đặc biệt
là những nguy hại của việc ghiền rượu, ghiền chất ma túy độc hại.
Tuy nhiên, chúng ta hãy ngồi suy nghĩ về những tệ nạn, tù tội,
những chuyện đau lòng đã xảy ra cho chúng ta, cho cha mẹ, con
cái, bạn bè…thì có lẽ chúng ta sẽ có thêm nhiều nguồn động lực để
kiêng cữ; chúng ta sẽ lành mạnh hơn và mạnh mẽ hơn để tránh xa
những điều xấu ác, để gìn giữ hạnh phúc và yên bình cho mình và
cho mọi người.
Đạo đức là nền tảng cho tất cả mọi thứ trên đời!. Vì vậy, bạn
nên thuộc, nhớ (niệm) trong đầu mình 5 Giới Hạnh này. Những
giới hạnh sẽ nhắc nhở chúng ta từng phút, từng giờ, trong mọi
hành vi của cuộc sống, từ lời ăn, tiếng nói, đến hành động của thân
hay từng ý nghĩ của tâm mình.
►Và khi chúng ta đã giữ gìn giới hạnh: không làm những
chuyện xấu, thì chúng ta luôn có xu hướng làm những việc tốt
lành!.
Thật vậy, khi chúng ta chú tâm, cẩn thận, không vi phạm những
giới hạnh đạo đức, thì chúng ta thường xuyên làm những việc lành
thiện sau đây một cách tự nhiên và dễ dàng
1. Tu tập lòng Vô Hại và Thương Người: thay vì giết hại và thù
ghét.
2. Tu tập lòng Tử Tế và Rộng Lượng: thay vì xấu xa và ích kỷ,
hẹp hòi.
3. Tu tập lòng Chân Thành và Trách Nhiệm: thay vì uẩn khúc
và vô trách nhiệm.
4. Tu tập lòng Thật Thà và Lời Nói dễ chịu: thay vì nói dối,
gian dối và nói lời gay gắt, chửi rủa.
5. Tu tập lòng Tự chủ và sự Chú tâm (chánh niệm): thay vì
buông bỏ, nghiện ngập, sa sút và xao lãng, mù quáng, ngu
mờ, và si mê.
(3) Tu dưỡng Tâm (Thiền) nghĩa là gì?
Thiền (Bhavana) có nghĩa là tu dưỡng tâm, làm trong sạch tâm,
làm cho tâm ta bình an và lành mạnh. Đó là bước đầu giữ tâm
trong sạch, phát triển Lòng Rộng Lượng và Bi Mẫn, và cuối cùng
có được Trí Tuệ.
Tu dưỡng tâm (hay gọi là “Thiền”) là một phạm vi thực hành
quan trọng của đạo Phật để trở thành người tốt và để có một cuộc
sống an lạc, bên cạnh 2 phạm vi thực hành kia là “Bố Thí” và
“Giới Hạnh”. Nói rõ nghĩa hơn : “Tu dưỡng tâm là làm trong
sạch tâm, làm cho tâm lành mạnh để từ đó phát triển được Trí
Tuệ”. (Phụ Lục 8)
Vì Đạo Phật là đạo của Trí Tuệ, đề cao sự hiểu biết. Kinh sách
và mọi người thường hay nói về Trí Tuệ, Giác Ngộ, bậc Trí, bậc
Giác Ngộ. Giác ngộ có nghĩa là đạt được sự hiểu biết, đạt được Trí
Tuệ.
Trí Tuệ là phương tiện để giải thoát cho chúng ta, giải thoát
từng phần khỏi nghiệp xấu ác, ngăn phòng cho ta khỏi tái sinh vào
cảnh giới “địa ngục thấp xấu”…cho đến loại Trí Tuệ Toàn Giác để
giúp chúng ta giải thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử…vốn là nguồn
gốc của khổ (dukkha). Cho nên phần Tu dưỡng tâm (Thiền) là
“mục tiêu quan trọng” cho Phật tử, và cũng rất hữu ích cho những
người không phải là Phật tử.
Xin một cách khác: Vì sao việc Thiền (tu dưỡng tâm) là một
trong 3 phạm vi thực hành để trở thành một “Người Tốt” như đã
nói trên đây?. Chúng ta có Nghiệp xấu ác khi chúng ta làm những
hành động sai trái. Những hành động sai trái là do Tâm (ý) của
mình quyết định, điều khiển. Vậy nếu Tâm là xấu ác, ô nhiễm,
không lành mạnh thì nó sẽ khiến ta làm điều xấu ác, bất thiện,
không lành mạnh. Khi Tâm được “tu dưỡng” cho trong sạch, lành
mạnh thì Tâm sẽ điều khiển Thân làm những hành động tốt, thiện,
lành mạnh, và nhờ đó tạo Nghiệp tốt. Và bằng cách như vậy,
chúng ta đã tu tập chúng ta thành một người tốt thiện. “Hãy làm
người tốt!”, hãy tu dưỡng tâm, hãy tập Thiền – Đơn giản vì tâm
điều khiển mọi ý nghĩ và hành động của chúng ta. Đây là một sự
thật dễ thấy.
Nói ngược lại, vì những hành động của chúng ta là do tâm điều
khiển, nên khi chúng ta muốn làm những hành động tốt (để tạo
Nghiệp tốt), thì chúng ta cần phải có được tâm tốt thiện. Muốn có
tâm tốt thiện thì chúng ta phải tu dưỡng nó, làm cho nó trong sạch,
lành mạnh. Đó là thực hành Thiền tập.
Chắc bạn đang nghĩ đến Thiền như một điều gì cao siêu, bí ẩn
và khó thực hiện phải không?
— Không phải vậy. Cái gì cũng có bước đầu tiên của nó. Bạn có thể bắt đầu thiền bằng cách đếm hơi thở trong vòng 5 phút, 10 phút mỗi ngày, rồi bạn sẽ bắt đầu tự-thấy
được nhiều điều kỳ diệu, và sau đó bạn tiếp tục thực hành những
bước tiếp theo kỳ diệu hơn, và thâm sâu hơn.
Ngay lúc này, bạn chỉ cần hiểu định nghĩa rằng: Thiền là huấn
luyện tâm, là cách thực hành chắc chắn mang lại hạnh phúc và
bình an cho tâm bạn!.
3- Lời kết:
1.Nhắn gửi thông điệp
Đức Phật đã dạy rằng: “Cách tốt nhất để thể hiện sự tôn kính
đối với Phật là thực hành những điều Phật đã dạy”.
Thực hành những điều thuộc ý nghĩa “bố thí, giới hạnh, và thiền tập” như đã nói trên mới là điều quan trọng.
Những hành động tốt, tích cực thì sẽ dẫn đến những hậu quả tốt,
tích cực. Những hành động xấu, tiêu cực thì sẽ dẫn đến những hậu
quả xấu, tiêu cực. Đơn giản như ví dụ chúng ta siêng năng làm
được nhiều việc thì chúng ta có nhiều thu nhập. Còn chúng ta lười
biếng, làm ít việc thì chúng ta sẽ nhận ít tiền vậy thôi.
Một ví dụ, có vẻ hữu ích hơn để diễn tả về quy luật “nguyên
nhân và kết quả” (nhân-quả): như một người hút thuốc lá, uống
rượu và ăn uống vô độ mà không vận động, thể dục. Kết quả của
những hành động thói quen xấu này là người đó rất dễ bị đột quỵ
hay bệnh tim mạch (thông qua hàng trăm quá trình nhân-quả xảy ra
trong cơ thể của anh ta) và rồi người đó phải chịu nhiều bệnh tật,
khổ đau. Ngược lại, nếu người đó sống lành mạnh, ăn uống điều
độ, thường xuyên tập thể dục, thì kết quả là người ấy tránh được
nhiều bệnh tật, sống mạnh khỏe và có thể sống với tuổi thọ cao
hơn. Quy luật nhân-quả hoạt động một cách tự nhiên và khoa học
như vậy.
Như vậy về vấn đề tâm linh bạn sẽ nói như thế nào?. Phải rồi,
những người làm nhiều việc tốt thiện thì kết quả là tạo ra nhiều
Nghiệp tốt lành, và sống một cuộc đời an lạc; và nhờ vào Nghiệp
tốt, sẽ có khả năng được tái sinh về những cõi phúc lành, như cõi
người và những cõi Thiên thần và Trời. Ngược lại, những người
xấu ác, tạo nhiều Nghiệp xấu ác, thì sẽ sống cuộc sống hiện tại đầy
bất an và quả báo rình rập, và có khả năng bị nhiều Nghiệp xấu dẫn
dắt tái sinh vào những cõi thấp xấu, nhiều đau khổ đọa đày, như
những cõi Địa ngục, cõi Súc sinh.
Nghiệp cũng được xem như là hạt giống. Bạn có quyền chọn
lựa hạt giống để gieo trồng. Đó là Nhân. Bạn gieo giống nào, thì
bạn sẽ được Quả giống đó. Vậy sao chúng ta không cố gắng chọn
những hạt giống tốt lành, và cố gắng vun trồng, chăm sóc, để
chúng ta được gặt hái nhiều quả lành, trái ngọt?
Thật ra chúng ta chẳng có gì như chúng ta vẫn nghĩ.
Khi nhắm mắt xuôi tay, tài sản duy nhất ta từng sở
hữu chính là Nghiệp của chúng ta.
Nghiệp đi theo ta qua bao kiếp này kiếp khác.
Mỗi nghiệp của Hành động, Lời nói và Suy nghĩ
Cũng giống như hạt giống ta gieo (nhân),
Cùng với những điều kiện (duyên), nó sẽ lớn lên.
Ta gieo trồng thứ gì, ta thu gặt thứ đó (quả)
Đức Phật đã khuyên dạy nhiều lần rằng mỗi chúng ta phải tự
chịu trách nhiệm cho chính những hành động của mình. “Mỗi
người là chủ của nghiệp mình!”. Và chúng ta hoàn toàn tự mình
quyết định sự tốt đẹp hay đen tối cho ‘vận mệnh’ của mình. Vì vậy
hãy bắt đầu suy nghiệm về những giá trị đạo đức hàng ngày và bắt
đầu tập nghĩ và làm những việc tốt lành.
Hãy suy nghĩ về con đường sẽ dẫn dắt chúng ta đi tiếp trong
kiếp này và cả kiếp sống tương lai.
Hãy suy nghiệm về quy luật tự nhiên “nhân-quả”. Trích lời của
bậc thánh nhân ngày xưa: “Phàm ở đời trước khi làm việc gì cũng
nên nghĩ về kết quả của nó!”. Để tránh tạo nghiệp xấu ác gây đau
khổ và bất an cho bản thân mình và người khác, trước khi làm việc
gì, dù rất lớn, dù rất nhỏ, cũng nên suy nghĩ về hậu quả của nó.
Có như vậy, chúng ta mới tránh né được tội lỗi và những phiền
não kéo theo sau đó cho cuộc đời mình. Và đó chính là sửa nghiệp.
Đó chính là tu hành. Đó chính là tìm con đường an lạc và phúc
lành cho chúng ta. Sự an lạc, an toàn và phúc lành là do ta tạo nên,
chứ không thể nhờ vào cầu nguyện hay thờ cúng hay “xin-cho” mà
có.
Bạn sẽ hỏi một câu thật hay: “Giữa cuộc đời đầy mông lung như
vậy, với tâm trí lo toan cho cơm áo gạo tiền hàng ngày, làm sao
mình luôn luôn tỉnh táo để biết được việc mình làm là xấu hay
tốt?”.
Đúng là đời sống hiện đại đang lôi cuốn con người quá nhanh
và trôi giạt xa bờ hàng ngày, chúng ta thậm chí không còn nhiều
thời gian để thở. Tuy vậy, có một điều sẽ giúp bạn biết được hành
động của mình là tốt hay xấu, theo như lời Phật dạy đó là:
“Hành động nào nếu làm sẽ gây hại (không tốt, không có lợi)
cho bản thân mình hay người khác, hay cả hai, thì ta đừng nên
làm. Còn việc gì nếu làm sẽ tốt và có lợi cho mình và hay người
khác, hay cả hai, thì ta nên chọn làm”!.
Không phải bây giờ thì bao giờ Tôi và bạn mới làm người tốt đây. Hàng ngày chúng ta hãy ý thức và liên tục làm những việc như bố thí, giữ giới luật và thiền định. Tuy sẽ không dễ đối với nhiều người, Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta quyết tâm hành động dù chậm cũng không sao, miễn là không dừng lại hay bỏ cuộc giữa chừng thì đều sẽ đến đích.
Hạnh phúc chính là biết sống với giây phút hiện tại, hạnh phúc chính là khi ta làm người tốt.
Nguyện đem công đức này,
Hướng về khắp tất cả.
Đệ tử và chúng sanh,
Đều trọn thành Phật đạo.
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nhận xét
Đăng nhận xét